Hà Nội mưa quá, thấy dòng người lao đi trong mưa chợt nhìn thấy mỗi người một mảnh đời, một số phận. Người ngồi ô tô, người đi xe máy ướt át. Tại sao không tự quyết định số phận của mình mà lại đi theo lối mòn may rủi.
Gửi những bạn trẻ.
Giai đoạn 1: 18 tuổi, đi học Kiến Thức Nền. Hiểu về cuộc sống, hiểu về vận hành.
Giai đoạn 2: 19 tuổi, trải nghiệm và rèn luyện các kỹ năng mềm và kĩ năng công nghệ nền tảng.
Giai đoạn 3: 20 tuổi, đi học lại Kiến Thức Nền một lần nữa, thực hành trên các đồ án được giao.
Giai đoạn 4: 21 tuổi, khởi nghiệp nháp dự án đầu đời ở quy mô nhỏ, gia tăng thực hành khả năng tầm nhìn lãnh đạo, thực hành quản lý và vận hành một dự án, xây dựng hệ giá trị mở rộng mối quan hệ, rèn luyện sức chịu đựng áp lực cho não bộ.
Giai đoạn 5: 22 tuổi, phát triển tiếp dự án nháp nếu tiềm năng, hoặc bắt đầu một dự án chính thức với một tâm thái trưởng thành thực sự.
Giai đoạn 6: 23 tuổi, bạn đã bay lên một tầm cao mới, tốt nghiệp.
Nếu bạn đi từ con số 0 thì tôi phải chờ bạn có thành tựu ở 5 năm sau, ai có nhiều trải nghiệm làm thuê 5-10 năm thì giảm được khoảng 2 năm còn 3 năm.
Tất nhiên đây cũng là nhanh rồi đấy các bạn ạ.
————
5 năm cho một bộ rễ chắc chắn, tôi tin rằng với 5 năm này thì sau này cuộc sống dù có bao nhiêu biến cố thì bạn vẫn có thể lèo lái và vượt qua, vứt bạn đi đâu bạn cũng có thể sống, bạn có thể bị lừa mất tất cả vẫn có thể làm lại từ đầu, bạn có thể có lại tất cả miễn là bạn giữ lại được cái đầu.
————
Cuộc sống không ai lường trước được điều gì cả, nếu bạn đi học 5 năm đại học rồi chưa tính tỉ lệ bạn học lớt phớt trình độ kém, cho là bạn học tốt và chuyên môn tốt thì cũng sẽ đi làm thuê với một mức lương nào đó.
Lương – các bạn chưa hiểu được cái lương nó khiến cuộc đời khổ như nào đâu.
Sinh viên bạn chỉ cần 2 triệu bạn có thể sống được ở KTX, cuộc sống vẫn ổn.
Đi làm lương 5 triệu bạn thiếu thốn chứ không phải bỏ ra được 3 triệu.
Đi làm lương 20 triệu bạn thiếu thốn chứ không phải bỏ ra được 15 triệu.
Đi làm lương 40 triệu bạn thiếu thốn chứ không phải bỏ ra được 20 triệu.
Lương bao nhiêu bạn sẽ tiêu ở mức đó, và nếu cuối tháng có 40 triệu tiền lương thì bạn có đi ăn một suất cơm 25 nghìn cùng sinh viên? Thực tế đi, đừng huyễn hoặc mình giản dị, vì con quỷ hưởng thụ trong bạn không cho bạn làm điều đó.
Theo như thống kê thì lương càng cao mức chi càng mạnh dẫn đến mức nợ nần càng lớn. Không ít người lương 40 triệu sau 1 – 2 năm thì nợ lên vài tỉ vì đơn giản là kiếm tiền dễ thì đi ăn tiền triệu, lô đề tiền triệu và bóng bánh tiền trăm triệu…
Trong quản trị tiên tiến của các nước thì tiết lộ cho các bạn một bí mật, là các nhà quản trị thì tạo điều kiện cho nhân viên tiêu hết tiền hoặc lâm vào nợ nần cơ bản để họ làm việc, sợ mất việc, ngoan ngoãn…
Vậy đấy, nếu không được giáo dục bài bản về tư duy dài hạn và tài chính thì mãi mãi con đường mòn sẽ đưa bạn vào một cuộc đời bi thảm với cái vỏ bọc hào nhoáng.
————
Những người sinh ra trong gia đình giàu có thì có lợi thế về nguồn lực tài chính, muốn học hay muốn thử nghiệm cái gì là có hậu thuẫn đằng sau nhưng nhược điểm của họ là vùng an toàn cuộc đời họ quá lớn, ai vượt qua được sự hưởng thụ để ý thức được cuộc sống tự lập thì mới lên người.
Những người sinh ra trong gia đình nghèo khó thì có lợi thế về động lực, vòng an toàn của bạn không có, bạn phải vươn lên để lo cho cuộc sống của mình, nhưng nhược điểm của bạn là nếu bạn bước đi sai lầm thời thời gian để gánh hậu quả cũng tương đối lớn.
Tóm lại mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, ai cũng có ưu điểm và nhược điểm riêng dù sinh ra ở hoàn cảnh nào đi nữa. Bạn không được chọn nơi mình sinh ra nhưng bạn được chọn cách mà bạn sống.
————
Tóm lại cuộc đời bạn hơn thua từ năm 18 đến năm 26. 26 tuổi mà chưa lo xong sự nghiệp thì bắt đầu nó sẽ mắc vào thêm một guồng quay mới là guồng quay gia đình.
Nếu bạn định hướng tốt, nỗ lực từ năm 18 thì 23 tuổi bạn đã rất trải đời và chững chạc, nếu bạn hưởng thụ những năm tháng ấy trong tuổi thần tiên của đại học thì từ 23 đến 26 là giai đoạn xin việc và nhảy việc khắp nơi… mà các cụ ở quê cũng chỉ mong bạn ổn định việc làm còn lấy vợ. Nhưng cái cuộc sống 2 vợ chồng làm và trang trải mưu sinh đất Hà Nội rồi nuôi con, trả tiền thuê nhà, mua nhà trả góp 15 năm,…tôi nghĩ là nó sẽ thiêu dụi hết một giai đoạn sống đích thực. Sau đó là một cặp vợ chồng già trông chờ vào đồng lương hưu và hoan hỉ với những lần được cơ quan đoàn thể nào đó đến tặng quà và một vòng đời …hơi vô nghĩa.
Nguyễn Minh Ngọc ™