Toàn cảnh Formosa
Không chỉ còn là vấn đề cá chết, vấn đề xả thải nó đã trở thành một vấn đề bao trùm mọi mặt.
Một cuộc KHỦNG HOẢNG TOÀN DIỆN tại đất nước ta.
Có tổng cộng 6 chủ thể đang tồn tại và đều có những toan tính của riêng mình:
1, Những người đã chịu hậu quả trực tiếp: công ty Formosa, bà con miền biển.
2, Những người trong vai trò quản trị quốc gia: chính phủ.
3, Những thế lực chống phá nhà nước: tổ chức phản động trong nước và nước ngoài.
4, Giới báo chí truyền thông
5, Người dân (Cư dân mạng).
6, Chính phủ các nước khác.
PHẦN 1: PHÂN TÍCH HÀNH ĐỘNG CỦA TỪNG TỔ CHỨC:
NHÓM 1.1. NHỮNG BÀ CON MIỀN BIỂN:
Họ thực sự đang lâm vào tình cảnh khó khăn khi mà nguồn tài nguyên cá đang bị ảnh hưởng và nó tác động trực tiếp vào kinh tế gia đình, kinh tế doanh nghiệp và kinh tế quốc gia.
Vấn đề ở đây: không phân biệt được cá nào chết do nhiễm độc, cá nào chết do tự nhiên và cá nào sống nhưng có nguy cơ nhiễm độc. Điều này quá khó vì không thể phân biệt bằng mắt thường.
Trong lúc này, nếu như các doanh nghiệp sản xuất cá ngưng hoạt động thì tổn thất và ảnh hưởng trực tiếp đến rất nhiều gia đình công nhân viên.
Nhưng nếu tiếp tục đưa cá vào làm thương phẩm thì có thể sẽ làm ngộ độc trên diện rộng nếu thực sự nguyên nhân là do độc tố.
Giải pháp bước 1: Chẳng còn cách nào, chỉ trông vào lương tâm của người làm nghề cá, chấp nhận thiệt thòi và đầu tư máy móc kiểm định cá thành phẩm trước khi đưa ra tiêu thụ.
Giải pháp bước 2: Mong là sẽ có một tổ chức khởi nghiệp bằng việc đầu tư thiết bị kiểm định và ở phía người tiêu dùng cũng có động thái chấp nhận giá cá thương phẩm qua kiểm định sẽ cao hơn mức thông thường.
Cảnh báo: Nếu phía người tiêu dùng mà ngưng dùng cá thì nền kinh tế bị chết ở một mắt xích sản phẩm. Hãy luôn nhớ nếu người bán cá không bán được thì họ sẽ không có tiền, và họ không có tiền thì họ cũng sẽ không thể mua sản phẩm của bạn. Nếu điều này diễn ra ở quy mô nhỏ vài hộ bán cá thì không sao, nhưng ở quy mô toàn bộ nguồn thực phẩm cá biển thì đây sẽ trở thành một nguy cơ khủng hoảng domino do tồn sản phẩm sang cả những mặt hàng khác.
Ví dụ minh hoạ:
Ông bán cá không bán được thì không có tiền, ông ấy không mua tivi.
Ông bán tivi không bán được nên không có tiền, ông ấy không mua tủ lạnh.
Ông bán tủ lanh không bán được nên không có tiền, ông ấy không mua máy giặt.
…
Cứ như vậy thì chuỗi domino sẽ đổ cả nền kinh tế.
Nhóm 1.2. Công ty Formosa: Đây là một khủng hoảng cực lớn và gần như dù đúng dù sai thì tương lai công ty này cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Nếu như không thể chứng minh và kéo lại được lòng tin thì khả năng hàng trăm triệu đô, tỷ đô của công ty này sẽ bốc hơi thành một mớ sắt vụn.
NHÓM 2: NHỮNG NGƯỜI TRONG VAI TRÒ QUẢN TRỊ QUỐC GIA – CHÍNH PHỦ.
Tổng quan: Đây là nhóm tôi cảm thấy thương nhất, vì thực ra ai ở vị trí quản trị mới hiểu được nỗi khổ của nghề chính trị.
Cái nghề mà dù bạn đúng hay bạn sai thì mọi người vẫn luôn nghi ngờ bạn.
Bạn sai thì bị người người nhà nhà chửi rủa.
Bạn đúng thì bị người người nhà nhà nghi ngờ.
Cụ thể: Nhiều mối nghi ngờ rấy lên khi các kết luận điều tra không giống như điều mọi người vẫn nghĩ dẫn đến các tư duy nghi ngờ ập đến.
Điển hình như:
+ Nào là ăn hối lộ.
+ Nào là cố gắng nhắm mắt cho qua.
+ Nào là ngu dốt không có trình độ.
Tôi đến thương các đồng chí cán bộ.
Nói về hối lộ: Chúng ta cùng nhìn nhận với khủng hoảng lần này của công ty Formosa và vấn đề cá biển chết ảnh hưởng đến tầm cỡ quốc gia, nhà nhà quan tâm, nhà nhà đều soi xét:
Tôi xin hỏi thử các bạn: Bạn vào vai trò là thanh tra thì bạn có dám nhận hối lộ không?
Nhận thì khác gì việc xin mời các bác đến đưa em vô tù.
Quan trường như chiến trường. Không phải thích gì thì làm đâu các bạn.
Nói về trình độ: thì tất nhiên đi kiểm tra thì các lãnh đạo không thể biết được chính xác thông số được vì bản chất đó không phải chuyên môn. Tôi là một cựu sinh viên ngành hoá tôi hiểu những thủ tục kiểm tra thành phần hoá học là một trong những thứ cực kì phức tạp.
Chẳng phải từ hồi học phổ thông chúng ta đã phải thường xuyên tìm lại mấy cái lọ mà các ông thầy cố tình làm mất nhãn đó hay sao?
Và người thực sự kiểm tra tôi tin đều là các giáo sư, tiến sỹ chuyên môn đầu ngành ở VN. Chẳng có lý do gì mà không cử họ theo đoàn đi kiểm tra cả.
Và để phân tích ra mẫu và thành phần thì họ không có chuyên môn chẳng nhẽ lại là những ngồi văn phòng gõ máy tính như chúng ta có chuyên môn ư?
Xin lỗi mọi người và xin kết luận một điều để mọi người thức tỉnh: NGƯỜI KHÁC KHÔNG NGU ĐÂU.
NHÓM 3: NHỮNG THẾ LỰC CHỐNG PHÁ NHÀ NƯỚC – TỔ CHỨC PHẢN ĐỘNG TRONG NƯỚC VÀ NƯỚC NGOÀI.
Riêng với nhóm này thì không khác gì địa chủ được mùa, vì kết quả tuyệt vời nhất mà nhóm này muốn đạt được đó là làm đất nước trở nên rối ren, làm cho Nhân dân và Chính phủ mâu thuẫn, nội bộ lục đục.
Xã hội càng bất ổn thì nhóm này càng được nhiều tiền tài trợ, càng được thể lấn tới.
Tôi biết rằng họ có lý tưởng của họ, họ có thế giới quan của họ, họ hành động theo góc nhìn của họ. Nhưng là người Việt Nam tôi không có nhu cầu bạo loạn, tôi muốn có một cuộc sống yên bình.
Nhân cơ hội lần này, nhất định sẽ có nhiều ý tưởng khơi mào điều hướng dư luận để lôi kéo những người lương thiện không nắm rõ tình hình đi theo chúng.
Các bạn cứ hình dung: Họ sẽ cố gắng làm rối loạn nhất có thể mối quan hệ giữa Người dân Việt nam, Chính Phủ Việt nam, Trung Quốc, Đài Loan.
Tất nhiên họ không đủ khả năng để tác động đến Chính Phủ Việt nam, Trung Quốc, Đài Loan, vậy nên đối tượng mà họ nhắm đến chắc chắn là Người dân Việt Nam.
Nó giống như 1 trò hồi bé mấy thằng xì đểu để cho tụi trẻ con đánh nhau rồi ngồi ngoài xem và cổ vũ.
Gửi người dân: Nếu bạn đủ thông minh xin hãy tỉnh táo và nhìn nhận, mọi sự bạo loạn diễn ra chỉ làm khổ dân và cuối cùng thì vẫn là chúng ta cùng gánh hậu quả mà thôi.
NHÓM 4: GIỚI BÁO CHÍ TRUYỀN THÔNG.
Nếu nói ác ý một chút thì thực sự giới báo chí bên cạnh một số nhà báo chân chính với những bài viết chính xác ra thì sự việc lần này không khác gì một vụ đám quạ ăn xác thối.
Hàng loạt các trang báo đưa tin và giật title với những nội dung chẳng hề kiểm định, những nội dung chỉ với mục đích khêu gợi cái bản ngã người đọc để tăng lượt truy cập.
Ngay cả tôi, tôi thực sự sợ hãi cái tâm của mình viết bài này với mục đích tăng view, tăng tầm tên tuổi. Điều đó không khác gì tôi đang sỉ nhục cái tâm của chính mình. Tôi đã rất đắn đo khi viết bài này. Thật tồi tệ nếu như mình cũng viết và đứng vào hàng ngũ quạ ăn xác thối.
Tác hại là gieo rắc nỗi sợ hãi, gieo rắc sự tiêu cực khắp mọi ngõ ngách của cuộc sống của mọi người. Chúng tôi sống cũng chẳng được bao lâu, sống được có một đời ngắn ngủi, xin đừng biến cuộc vui đó trở thành địa ngục, sống trong hoang mang.
Sống trong khoảnh khắc chính là sự kì diệu. Quá khứ, tương lai chỉ là thứ viễn tưởng, không có gì ngoài Khoảnh Khắc Sống Hiện Tại cả, thế nhưng các bạn lều báo đã khiến cho sự Kì Diệu ấy thật điêu tàn.
Báo là để đưa thông tin kết luận, chứ báo đừng làm công việc gieo rắc võ đoán chỉ với mục đích vụ lợi, xin đừng sống như những liều thuốc chuột.
Tôi gửi lời đến những nhà báo: tôi biết, các bạn cũng phải mưu sinh, cuộc sống của các bạn được đo lường bởi số lượng khách đọc bài. Ai cũng phải sống, và các bạn không sai.
Tôi chỉ muốn nói thế này: Các bạn sẽ chọn được ăn ngon hay được ngủ ngon?
Nếu thực sự không tự hào với những gì bạn đang phải làm thì bỏ nghề đi. Sống làm sao cho lòng thanh thản.
NHÓM 5: NGƯỜI DÂN – CƯ DÂN MẠNG.
Điều số 1: Tại sao nhóm này lại sôi động đến thế?
Trước hết là một nỗi lo bị ảnh hưởng lợi ích cá nhân: Môi trường của tôi, thực phẩm của tôi,… Người khác phải chịu trách nhiệm với thứ mà quyền tôi được hưởng đang bị xâm phạm.
Sự kêu gào, sự tranh đấu chẳng vì Quốc Gia đâu, cũng chẳng phải vì người dân Miền Trung đâu, soi lại trong thâm tâm xem vì ai? Vì chính cái bạn nghĩ đó là của bạn: Môi trường và Thực phẩm sạch của Bạn. Thế nên bạn mới kêu gào. Bạn cố tìm đủ mọi cách để dìm chết kẻ động chạm đến lợi ích đó của bạn.
Và hiện giờ thì trong đầu bạn đang nhắm tới ai? Một ai đó phải chịu trách nhiệm và xử lý họ.
Công ty Formosa? Hay những người đi Thanh Tra?
Bạn muốn ai đó phải chịu trách nhiệm, bạn suy diễn mọi thứ theo sự dẫn dắt của truyền thông, của những con quạ ăn xác thối ngoài kia rồi đưa ra một kết luận. Bạn neo cái kết luận đó như một định kiến trong đầu: Nó Phải Là Như Thế.
Nếu như kết luận đúng như ý bạn thì bạn sẽ nhảy tưng lên và mãn nguyện rồi chửi thẳng vào những thằng như tôi, những thằng cố tỉnh táo và kiềm chế cảm xúc trước khi đưa ra bất kì kết luận gì.
Nếu như kết luận không như ý bạn thì bạn cũng sẽ nhảy tưng lên nhưng mà bạn phải chứng minh và phản biện cho bằng được rằng chắc chắn có mờ ám gì ở đây. Và bạn phải cố để chứng tỏ rằng cái kết luận định kiến từ đầu của bạn là đúng.
Câu chuyện này giống như việc bạn tung đồ xu. Bạn nói nếu sấp thì tôi sẽ giết nó, nếu ngửa thì tôi sẽ tha cho nó.
Kết quả như nào không quan trọng. Nếu như định hình trong đầu bạn rằng TÔI SẼ GIẾT NÓ.
Thì dù đồng xu có ngửa thì bạn cũng sẽ tung lại cho đến khi sấp thì thôi.
Tôi xin gửi lời tới các bạn: Định Kiến là thứ tôi không thể thay đổi trong đầu bạn được vì nó đã ăn hằn vào não bộ. Nhưng nếu bạn còn giữ định kiến thì đừng mong bạn đón nhận được những điều gọi là SỰ THẬT.
Điều số 2: Thời gian dành cho việc tạo năng suất và của cải cho bạn và xã hội đang bị ảnh hưởng nghiêm trọng khi mà mọi người dành quá nhiều thời gian để bàn bạc những việc mà bản thân bạn chẳng thể kiểm định nổi.
Điều này nếu ở phạm vi nhỏ thì không sao nhưng ở phạm vi rộng cả nước thì nó trực tiếp tác động vào nền kinh tế và làm suy giảm năng suất lao động và sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến các doanh nghiệp không liên quan. Cuối cùng thì doanh nghiệp yếu đi đồng nghĩa với bữa cơm nhà các bạn cũng sẽ vơi đi một phần.
NHÓM 6: CHÍNH PHỦ CÁC NƯỚC KHÁC.
Đứng về phía các quốc gia khác thì tôi chỉ nói về duy nhất nước Mỹ. Nhiều người chuyển sang thân Mỹ và ước mơ rằng họ có thể giúp đỡ và can thiệp vào sự việc này. Tôi chẳng biết các bạn nghĩ gì?
Mọi người nghĩ rằng dựa vào nước này nước kia thì chúng ta sẽ ổn hơn?
Hãy luôn nhớ rằng không có ai làm cái gì không công cho ai cả. Mọi thứ đều có mục đích, có lợi ích thì họ mới làm.
Bạn cho người ăn mày 1.000 đ lẻ thì bạn cho cũng chẳng vì họ đâu mà vì bạn muốn thể hiện được cái tôi của bản thân thôi. Ngay cả cho không người khác còn là vì lợi ích của mình, huống chi là giữa các quốc gia?
Mọi mối quan hệ đều có giằng buộc của nó, chúng ta muốn sống, chúng ta muốn có được tự chủ thì không có cách nào khác đó là đứng trên đôi chân của chính mình. Mọi quan điểm thân TQ hay thân Mỹ đều không hợp lý. Chúng ta không thân ai cả, chúng ta là chúng ta và TQ, Mỹ chỉ là những đối tác hợp tác qua lại theo lợi ích của từng quốc gia mà thôi.
Bạn đừng mơ tưởng đến một ông anh to khoẻ sẽ bảo vệ và cưu mang cuộc sống phồn thịnh cho bạn. Trên đời này không có thứ như vậy tồn tại ở cấp độ vĩ mô.
Xin hãy tránh xa những tư tưởng khụy lụy như vậy, vì thực chất có nhiều cách để chúng ta hoàn toàn tự chủ.
PHẦN 2: KẾT LUẬN VÀ GIẢI PHÁP HÀNH ĐỘNG
Đứng trước hàng loạt các tác động lớn về cả đời sống tinh thần, kinh tế, chính trị như Khủng Hoảng hiện tại thì tôi chẳng dám chốt điều gì cả, đây là góc độ của cá nhân tôi kêu gọi mọi người như sau:
1, Trước hết từng cá nhân phải hiểu được bản chất vị trí và trách nhiệm của chính mình trong công việc và trong vai trò của một công dân bảo vệ an ninh nước nhà và đồng bào trước các thế lực.
2, Có cái nhìn khách quan hơn và tường tận hơn về các kết quả và điều tra từ phía các cấp ban ngành.
3, Có thái độ đúng mực trước các dự luận truyền thông và các âm mưu chống phá. Thoát ly tư tưởng bị điều hướng và quyết không biến mình trở thành quân cờ dẫn dắt bởi những thế lực hắc ám.
4, Quốc gia cũng giống như một gia đình, đã là gia đình thì trước khó khăn phải biết yêu thương và tin tưởng lẫn nhau. Nếu nói về khả năng chính trị thì kinh nghiệm của dân không thể bằng những người lãnh đạo được. Hãy biết đặt niềm tin và đừng phán xét một cách bản năng.
5, Trong 6 chủ thể đã nghiên cứu thì Ai sẽ giúp được chúng ta?
Thế lực phản động?
Chính phủ nước ngoài?
Giới báo chí?
Những người trong cuộc?
Tự chúng ta?
Chính phủ của chúng ta?
HÀNH ĐỘNG:
Bước 1: Trước hết là ta phải tự giúp mình. Không yêu bản thân, không biết tự lo cho bản thân thì trời chu đất diệt.
Bước 2: Mong cho bà con làm nghề cá giữ vững lương tâm, không làm liều.
Bước 3: Phải liên kết mật thiết được sức mạnh của Đảng và Dân. Niềm tin là liều thuốc duy nhất cứu cánh cho toàn cục. Mất niềm tin thì gần như là mất hết, chúng ta sẽ thất thủ ngay trên sân nhà không phải do ai mà do chính nội bộ chúng ta.
Nhiệm vụ cụ thể đã nêu ở từng phần. Mong là tôi đóng góp được chút sức mọn cho quốc gia vì tôi cũng như bạn thôi: Tôi yêu Việt Nam. Hãy làm sao để yêu cho đúng, yêu cho hiệu quả.
Ký tên: Nguyễn Minh Ngọc ™