Cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ viết về Quân Kun, Bà Tưng và Kenny Sang. Nhưng cũng nên viết gì đó vì tương lai có thể có thêm Abc Kun, Def Tưng và rất nhiều Xyz Sang nữa.
Trước hết vẫn phải khen họ, cái mà dám làm thì TÔI KHÔNG DÁM LÀM. Cuộc đời này là của họ, thân xác đó là của họ, họ muốn là gì là quyền họ miễn sao không vi phạm pháp luật và không làm hại người khác.
Thời gian này, khi mọi chuyện gần như lắng rồi thì mình mới viết về chủ đề này, 1 lần và cũng là lần cuối. Chúng ta không nói họ đúng hay họ sai hay những vấn đề tác động xã hội, chúng ta nói về một vài thứ có ích trong cuộc sống thôi, và chúng ta rút ra được cái gì hay không?
Để thu hút được dư luận thì họ sẵn sàng làm những thứ “vô cùng phản cảm” để dễ dàng tạo được 1 LÀN SÓNG CHỬI BỚI. Vậy họ đánh vào đúng tâm lý của “con người”, người ta thích chê bai hơn là khen người khác. Thấy một người giỏi thì: 100 người đi qua chỉ có 1 người khen còn 99 người âm thầm theo dõi hoặc ghen tỵ như kiểu bỏ phiếu trắng, không chê, không khen. Thấy một người “PHẢN CẢM” thì: 100 người đi qua có đến 1000 người nhiệt liệt ngồi chửi, đơn giản vì 900 người kia là bạn của 100 người vừa rồi, chửi theo phong trào. Vì chửi thường cho ta cảm giác ta đây hơn họ, ta đây hiểu biết, ta đây chính trực, và…ta đây không như thế. => Chiến lược tiếp cận của Quân, Sang và Huyền Anh là vô cùng chuẩn xác để đạt được mục tiêu.
Cái điều đáng nói là những nhân vật kia không ngu đến mức để nghĩ rằng: họ sẽ không BỊ CHỬI.
Con người ta cứ nghĩ là chửi là gì đó to tát, nhưng thực ra tất cả do chính ta kiểm soát mọi thứ. Nếu tôi thích được nghe chửi thì có sao không? Điều đó hoàn toàn bình thường giống như bạn thích được nghe khen vậy. Cuộc sống này, tại sao lại quy định thắng làm vua, thua làm giặc? Ai quy định rằng mùi thơm dễ chịu hơn mùi thối? Nếu như chúng ta sinh ra với khứu giác thích mùi thối hơn thì có phải mùi thơm thật là ghê tởm hay không?
Đó là “thế giới quan” (thế giới quan niệm đi cho rõ ràng), mà mỗi người đều có một thế giới quan riêng, nhiều vấn đề thế giới quan giống nhau vì đơn giản là dự đồng thuận và lan truyền.
Bạn theo đạo nào thì thế giới quan của bạn sẽ hình thành nên như vậy. Nếu như Tắc Zăng nhặt được một cái đầu lâu người chết thì nó cũng nghịch như cục đá thôi vì thế giới quan của nó không có khái niệm ma quỷ, nó đâu có sợ.
Bạn hoàn toàn có thể tự xây dựng thế giới quan cho riêng mình, miễn sao không gây hại cho người khác và vi phạm pháp luật là ok. Cuộc sống này cần có một sự linh động, tuyệt vời nhất là hãy biết biến mọi thứ thành chính thứ mình yêu thích. Thay vì căm hờn, khó chịu, nổi điên khi nghe người ta chửi thì bạn hãy cảm thấy sảng khoái được không? Nhiều người nghĩ thằng Ngọc này điên rồi, nhưng thực tế cảm xúc hoàn toàn do ta quyết định.
Tôi là dân kinh doanh, mà đã kinh doanh thì tôi coi mọi thứ như một sản phẩm vậy. Nếu bạn chửi tôi, tôi nhìn nó là một sản phẩm và nghĩ rằng mình có 3 sự lựa chọn:
1 là mua sản phẩm đó: tôi vui vẻ trả lời “ oh” “ dạ vầng” “vầng”
2 là tôi không mua sản phẩm đó: đơn giản là tôi chẳng làm gì cả, giống như bạn không mua một mớ ra ngoài chợ thôi, ai bán mặc họ.
3 là tôi có thể tung ra một sản phẩm để cạnh tranh với họ: tôi sẽ chửi lại để xem ai là người có sản phẩm tốt hơn.
Đây là cách lập trình tư duy, xây dựng thế giới quan niệm của riêng mình. Hôm nào tôi vui tôi có thể mua bất cứ sản phẩm nào dù đó là chửi là mắng là nhiếc móc, thông qua bất kỳ phương tiện nào như điện thoại, gặp trực tiếp, bêu riếu trên mạng,… Tôi chẳng quan tâm NỘI DUNG NÓ LÀ GÌ, tôi chỉ quan tâm đó là một sản phẩm “CHỬI”. MUA HAY KHÔNG QUYỀN TÔI.
Trong trường hợp mà bạn không mua sản phẩm chửi đó thì sao?
Nếu tôi đưa cho bạn 100 nghìn mà bạn không lấy thì 100 nghìn đó vẫn là của ai? Vâng là của tôi.
Thế nếu tôi chửi bạn mà bạn không lấy thì câu chửi đó thuộc về ai? Vâng vẫn thuộc về tôi.
Nếu ai đó muốn chửi bạn thì hãy cho nó ế và tồn kho đến chết đi nhé, nó ngồi mà sài hết đống chửi đó là đủ tiêu đời luôn.
Khi ta chửi ai đó thì tất cả những hậu quả về cảm xúc, về tinh thần, về suy nghĩ, về thời gian đều thiệt hại cho chính chúng ta. Người nghe chỉ việc chọn 2 phương án, vui vẻ ok hoặc đếch quan tâm thế là họ chẳng tổn hại gì.
Ai là người giữ bực mình trong người là kẻ thua cuộc trong cuộc chơi cảm xúc. Vậy bạn muốn thắng hay thua thì bạn phải học cách để mã hoá cảm xúc của chính mình.
Tôi nghĩ rằng, Quân, Sang và Huyền Anh sẽ cười hả hê khi nghe cả cộng đồng mạng rào rào chửi, ném đá, lên án,… vì rằng họ đã đạt được mục đích của họ, trò chơi của họ được hưởng ứng.
Còn họ cần chửi để làm gì thì có cần nói không nhỉ? Cái gì nó cũng sẽ qua đi bạn ạ, chửi chán rồi thì cũng chẳng buồn quan tâm nữa, nhưng sao? Cái tên và khuôn mặt họ đã được biết đến thật rộng rãi. Chỉ cần thế là đủ.
Cuộc sống này không có gì gọi là hèn là khốn nạn, nổi tiếng bằng cách nào kệ họ thôi, tất cả do bạn không làm chủ được quan điểm bản thân để lao vào cái trò chơi mà họ bày ra.
Người Do Thái chính là những người tạo ra ngành cho vay nặng lãi, vì sao? Vì họ thấy rằng có nhu cầu, và khi có cầu thì họ cung. Những người phỉ báng họ cuối cùng cũng phải quỳ gối để vay tiền bởi vì họ phải cần số tiền đó. Người Do Thái không có khái niệm tiền sạch hay tiền bẩn, miễn là kiếm được tiền thì đó là tiền do trí thông minh của họ, chẳng cần phân biệt cách kiếm tiền là gì cả.
Một đứa trẻ sinh ra thì mọi thứ là con số 0, nó thích mùi thơm vì mọi người thích mùi thơm, nó ghét mùi thối vì mọi người bịt mũi khi gặp mùi thối.
Ngay từ hôm nay bạn hãy chủ động xây dựng thế giới quan của mình; bạn tự chọn quyền có tham gia cuộc chơi và trở thành một quân bài của Quân, Sang và Huyền Anh nữa hay không nhé (ngoài ra còn có thêm một thế lực cũng rất chơi bời – BÁO LÁ CẢI).
~ khi tôi viết về 3 con người này thì vô tình tôi đã trở thành một con bài trong cuộc chơi của họ ~